Cũng có hôm ông ào đến đài, túi vải bạc phếch đeo vai, vui như cậu học trò được nghỉ học. Ông nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Đó đúng là tâm trạng của một nhà thơ mới viết xong mấy bài thơ tâm huyết. Lần gặp gỡ cán bộ hưu của ban văn nghệ cũ, còn khỏe, tràn phong độ, ông xung phong hát liền hai bài ông yêu thích: "Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế...", "Rồi mai mây trên đồi vắng, lang thang tìm kiếm đá xưa rêu mòn..."-Những khúc ca có chút gì đó giống phong vị thơ ông. Ông vui vì cơn bạo bệnh đang tạm vơi nhờ những viên thuốc quý và tình cảm của gia đình, bè bạn...Ông hồ hởi khoe vài ba dự định, mạch nguồn khơi lại, hứa hẹn những trong trẻo, tuôn trào.
Gần đây nhất, cuộc gặp gỡ truyền thống hằng năm, ông không còn hát được nữa, cơn bệnh đã trở lại, buốt nhói hơn. Gày rộc, thẫn thờ ngồi lặng nghe chuyện mọi người, những phản xạ cũng chậm dần. Rồi thấy ông thưa đến Đài, thưa dần thưa dần. Sức lực kiệt quệ, gần như ông chỉ nằm, nhấp được ít cháo trong nỗi mong mỏng manh của gia đình, người thân, bè bạn về một phép màu. Nhưng những phép màu đã không đến để níu ông lại. Nói đúng hơn là những con suối quên đã đón ông đi, đi thật xa khỏi căn phòng hẹp cũ đã quá quen với ông từ hàng chục năm nay...
Tập "Suối quên" tôi vẫn để ngay ngắn trên giá sách phòng làm việc, hôm nay bần thần ngồi nhìn kỹ, nó đứng nép giữa hai cuốn sách dày, chìa ra ngoài cái gáy gày mỏng như vóc dáng ông. Chữ nghĩa cả đấy, còn găm lại đây mà người đã đi thật rồi. Như mây, theo tiếng hát "thật thà" của ông ngày nào, bay về một nơi thật vắng, có gió hát, đá xanh rêu và nụ cười hiền.../.